“Em ước một ngày có 30 phút KHÔNG LÀM GÌ CẢ.”
Năm 2020, chúng tôi đã đã cười ầm lên khi nghe câu nói này từ Hằng trong một ngày nắng thu ươm vàng buông trên mặt Hồ Tây. Hằng nhỏ hơn tôi 6 tuổi, lúc bấy giờ, em là sinh viên năm tư thực tập tại công ty chúng tôi. Nhỏ tuổi nhưng sâu sắc, giàu lòng thấu cảm. Em thỉnh thoảng buông những câu triết lý mà thế hệ đầu 9x và cuối 8x như chúng tôi không thể ngờ tới. Câu nói trên là một ví dụ.
“Ngọc giao cho em nhiều việc quá à? Con này ác thật!”, anh Hiếu vỗ vai tôi một cái rõ đau.
“Không phải”, Hằng lắc đầu. “Anh thử một ngày dành ra 30 phút thực sự KHÔNG LÀM GÌ CẢ đi, khó cực kỳ luôn.”
Vào bữa trưa ngày hôm sau, chúng tôi đều thú nhận với nhau: Dành ra 30 phút thực sự không làm gì… quá khó!
Xã hội hiện đại và tính chất công việc đã cuốn chúng tôi ào vào một nhịp sống nhanh đến khó thở. Một phần nào đó do văn hóa công ty dường như đo lường giá trị của nhân viên bằng việc nhìn xem họ có bận rộn hay không. Tám tiếng tại công sở, ngay cả khi không có việc cần làm thì chúng tôi cũng sẽ cố gắng tìm việc gì đó để làm. Dù đã hoàn thành hết công việc thì chúng tôi vẫn cặm cụi bên màn hình máy tính. Nếu chỉ ngồi yên hoặc đứng dậy thong thả pha một ly trà, chúng tôi sẽ bị nhắc nhở bởi hệ thống camera dày đặc, không điểm mù tại văn phòng.
Rời công ty về nhà, chúng tôi cũng không khác là mấy.
“Chị về đến nhà là bù đầu vào cơm nước, dọn dẹp, tắm cho con, cho con ăn, cho con học. Xong việc cũng muốn ngồi yên tĩnh lắm mà xoẹt cái, Đậu lại nheo nhéo “mẹ ơi””, chị Hà cười.
“Anh thì rảnh ra là nghĩ đến mấy đầu việc chưa giải quyết xong ở công ty. Nếu không, anh lại cầm điện thoại chơi game”, anh Hiếu giãi bày,
Thu trầm ngâm: “Mình cứ có thói quen xem điện thoại ngay khi thức dậy và trước khi đi ngủ, sửa mãi không được.”
Còn tôi?
Không bận rộn với nhà cửa, cơm nước, con cái, hẹn hò yêu đương… tôi cũng sẽ cầm điện thoại lướt mạng xã hội cập nhật xu hướng, xem một chương trình giải trí hoặc “chát chít” với bạn bè. Ngay cả khi đắp mặt nạ thư giãn thì trong vô thức tôi sẽ kết hợp làm việc khác, suy nghĩ về một vấn đề nào đó. Bỗng nhiên tôi nhận ra, “không làm gì cả” tuy giản đơn nhưng thật khó để thực hiện.
Tôi bắt đầu tập “KHÔNG LÀM GÌ CẢ” 30 phút mỗi ngày.
Cuối ngày, tôi thường nằm dài trên sàn nhà, đặt hai tay lên bụng và thả lỏng cơ thể. Tôi tập “không suy nghĩ gì cả”, chỉ chú ý vào hơi thở. Đến khi có thể thở bằng bụng với những nhịp thở đều đặn, tôi giao việc thở cho bản năng và thả lỏng hoàn toàn.
Trước khi tập “KHÔNG LÀM GÌ CẢ”, tôi luôn bận rộn trong lo nghĩ về những việc đã xảy ra và hay tưởng tượng tới những kết quả xấu trong tương lai. Mỗi lần như vậy, tôi lại tiếp tục suy nghĩ xem làm cách nào để đối phó với “kết quả xấu” đó. Một vết bụi trên mặt bàn ăn cũng sẽ làm tôi bứt rứt không yên nếu chưa xử lý. Một lỗi nhỏ trong ứng xử cũng khiến tôi tự kiểm điểm rất lâu. Lúc nào cũng trong trạng thái làm việc hoặc suy nghĩ khiến tôi mệt mỏi, dễ cáu gắt.
Vậy mà mỗi ngày chỉ cần 30 phút “KHÔNG LÀM GÌ CẢ”, những cơn bão lòng qua đi, năng lượng tích cực được tái tạo, tư duy được thông suốt và tôi bắt đầu “hưởng thụ” cuộc sống hạnh phúc. Mọi người nhận xét tôi an yên hơn, vững chãi hơn rất nhiều so với thân hình mảnh mai của mình. Tôi đưa ra quyết định nhanh và chính xác hơn trước vì tôi không còn mất thời gian phân vân hay sợ hãi nữa.
“Yesterday is history. Tomorrow is a mystery, but today is a gift. That’s why it’s called the present.” Không bận lòng vì quá khứ, không lo sợ trước tương lai, 30 phút KHÔNG LÀM GÌ CẢ là món quà tôi đặc biệt dành tặng cho bản thân mình mỗi ngày.
Thanh Ngọc